ĐÔI BÀN TAY CỦA BÁC HỒ
Tôi sinh ra khi vị lãng tụ kinh yêu của dân tộc đã ra đi. Nhưng nhận thức đầu đời về Người bắt nguồn từ những người kính yêu trong gia đình của mình, rồi lớn lên khi biết đọc, biết viết, biết nhận thức, đánh giá thế giới quanh mình tôi đã thầm yêu quý, cảm phục, hướng theo một con người đã hy sinh cuộc đời mình vì độc lập, tự do cho Tổ quốc, no ấm, hạnh phúc cho nhân dân. Tôi tìm thấy trong những trang sách, những mẫu chuyện về Người, có những hình ảnh đẹp của ông, bà, bố, mẹ, những người tôi yêu kính tôn thờ.
Rồi như một lẽ tự nhiên, tôi tìm đọc, đọc đến say mê những gì liên quan đến cuộc đời và sự nghiệp của Người. Tôi đọc được rất nhiều về từ con người cao cả mà bình dị ấy. Và tôi đã chọn con đường đi theo Bác làm lý tưởng sống cho cuộc đời mình. Điều tôi tâm niệm: Người hạnh phúc là người mang hạnh phúc đến cho nhiều người nhất, tôi đã tìm thấy ở Hồ Chí Minh là một con người như thế.
Câu chuyện đầu tiên được đọc về Bác là câu chuyện “Hai bàn tay” câu chuyện kể về việc Bác rủ một bạn tên là Lê ra nước ngoài cùng Bác tìm đường cứu, trong bối cảnh đó bác Lê bảo: Tiền đâu mà đi? Bác Hồ đã giơ hai bàn tay: Tiền đây! Nói tiếp: Chúng ta sẽ làm bât cứ việc gì để sống và để đi. Hình ảnh đôi bàn tay của Bác đã để lại ấn tượng mạnh trong suy nghĩ thơ trẻ của tôi. Từ đó đến nay, qua tìm hiểu của mình tôi được biết đôi bàn tay sần chai, mộc mạc ấy không ngại gian khổ, khó khăn viết lên những trang sử hào hùng, oanh liệt cho dân tộc.
Ai đó nói rằng: Thuộc như lòng bàn tay, nhưng 21 tuổi- cái tuổi bắt đầu lập nghiệp ấy, Bác đã hiểu gì về đôi bàn tay của mình? Khi xòe tay trước bạn mình tìm đường cứu nước Bác đâu biết rằng lòng bàn tay cuộn sóng cồn bốn biển? Năm ngón dài in nắng gió năm châu?
Để thực hiện mơ ước ra nước ngoài xem nước Pháp và các nước khác, họ làm như thế nào. Sau đó, sẽ trở về giúp đồng bào, Bác đã không nề hà làm bất cứ việc gì, từ xúc than, quét tuyết, đến bán báo, bồi bàn…Rồi những lúc bị giam hãm, tù đày với đôi bàn tay nặng trĩu xiềng xích gong, Bác vẫn ngắm trăng, làm thơ, những vần thơ đau đáu về tương lai của quê hương đất nước. Nhưng cũng chính bàn tay ấy sau này đã cầm gàu tát nước với bàn con nông dân, từng vạch bản đồ ra quân, từng giờ cao bắt nhịp cho bài ca “Đoàn kết”…
Trong cải cách ruộng đất chính bàn tay Bác đã lau những giọt nước mắt đau xót khi biết có nhiều người có công với cách mạng bị oan sai. Nhưng khi miền Bác được giải phóng, còn miền Nam vẫn bị dày xéo dưới gót giày của đế quốc xâm lược Bác lại không thể khóc mà chỉ đặt tay lên ngực mình nghẹn ngào nói: “Miền Nam luôn trong trái tim tôi”. Hình ảnh xúc động đó đã in đậm trong trái tim của biết bao con người miền Nam, thôi thúc họ sống, tin tưởng, chiến đấu cho ngày thống nhất.
Tôi chợt nghĩ nếu ai đó muốn tìm hiểu về đôi bàn tay của một khối óc vĩ đại thì chắc chắn sẽ không tìm hiểu hết vì đó là đôi bàn tay của mộ con người đã trở thành huyền thoại, huyền thoại nhưng lại rất khoa học với những việc làm cụ thể. Đôi bàn tay ấy đã sớm xác định được sứ mệnh của mình đối với dân tộc và nhân loại. Đôi bàn tay ấy đã từng cầm một cái kim nhưng mơ ước sẽ khâu áo cho tất cả loài người. Bàn tay có năm ngón như năm cánh sao đã bắt tay với bao chính khách, vĩ nhân nhưng lại rất dịu dàng nâng niu từng cành cây, ngọn cỏ. Thông qua đôi bàn tay của mình với những việc thường nhật, Bác đã cảm hóa cho những người quanh mình biết yêu lao động, biết đoàn kết, biết nâng đỡ chia sẽ cho những cuộc đời bất hạnh, khó khăn…
Năm mươi năm qua kể từ ngày Bác đi xa nhưng những gì mà đôi bàn tay Bác để lại đã trở thành lịch sử thiêng liêng của dân tộc và nhân loại. Riêng đối với bản thân tôi, trên bước đường học làm người, luôn có đôi bàn tay Bác nâng đỡ, động viên, chia sẽ. Đôi tay Bác chính là chiếc gương hiện hữu để tôi tự điều chỉnh, tu dưỡng mình để ngày càng tự tin hơn, vững vàng hơn khi là sứ giả truyền bá những tư tưởng của một con người lỗi lạc đến những người cùng chí hướng nhằm mục tiêu xây dựng, bảo vệ nước Việt Nam hòa bình, thống nhất, độc lập, dân chủ và giàu mạnh.